Thứ Ba, 5 tháng 5, 2015

Lời nói không mất tiền mua

Đêm khuya tĩnh mịch, nhớ lại các câu nói chắp vá của nhiều người trong nhiều lần trò chuyện, bất giác lại thấy mỉm cười, bất giác lại thấy khó khăn diệu vợi đi nhiều lắm. Thật sự là, trong cuộc sống này có 1 lúc nào đó, trong 1 tình huống nào đó, người ta cần đến lời khuyên của bạn, thì chắc chắn 1 điều rằng, bạn thật sự là người quan trọng với họ, và là người họ cảm thấy tin tưởng để cho họ hướng đi, sự lựa chọn trong cuộc đời. Lẽ dĩ nhiên, bạn không bao giờ có thể chọn thay họ, làm thay họ, nhưng tôi tin chắc trong cuộc sống này, hướng về những điều tốt đẹp, ắt hẳn mọi thứ sẽ tốt đẹp. Với tầm hiểu biết của bạn, hãy cho họ 1 góc nhìn tổng thể về vấn đề họ đang gặp phải, sự thực phải đối diện, mặt tốt và mặt xấu. Tuy nhiên, chốt lại vấn đề, hãy hướng về những điều tốt đẹp nhất và tin tưởng chúng, dù sau này có đúng hay sai. Bởi vì cuộc sống này luôn có phép màu, những điều tốt đẹp nhất luôn đến từ những điều tồi tệ nhất. Bạn có thấy rằng ngôi sao chỉ tỏa sáng rực rỡ khi có màn đêm u tối. Và quan trọng hơn, lời khuyên của bạn nhiều khi bạn có thể quên ngay lập tức sau khi nói, nhưng đối với người tiếp nhận, nó có thể là liều doping giúp họ làm nên những điều phi thường. Chính lời nói của bạn là thứ vũ khí đầy quyền lực, nó có thể là đấng chúa cứu thế toàn năng, hoặc là tử thần thực tử hút cạn linh hồn người sống. Lời nói không mất tiền mua, lựa lời mà nói cho vừa lòng nhau. Dân gian quả là có những câu tục ngữ giản dị mà sâu sắc. Vừa lòng không phải là chiều chuộng, ninh nọt, hay nói sai sự thật.Vừa lòng là mang đến động lực, mang đến nguồn cảm hứng, mang đến những điều tốt đẹp nhất từ lời nói của bạn, vì cuộc sống này, luôn luôn cần có nó. Đừng quan trọng bạn nói hoa mỹ, suôn sẻ, trau chuốt ra sao, mà quan trọng, hãy xem lời nói của bạn làm nên những điều kỳ diệu như thế nào đối với người tiếp nhận. Đó mới thực sự là lời nói chạm tới tâm hồn người nghe.

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ 4 quy tắc tâm linh của người Ấn Độ

1. Quy tắc đầu tiên: “Bất cứ người nào bạn gặp cũng đúng là người mà bạn cần gặp”
Điều này có nghĩa rằng không ai xuất hiện trong cuộc đời chúng ta một cách tình cờ. Mỗi người xung quanh chúng ta, bất cứ ai chúng ta giao lưu, gặp gỡ đều đại diện cho một điều gì đó, có thể là để dạy chúng ta điều gì đó hoặc giúp chúng ta cải thiện tình hình hiện tại. Vì vậy, hãy tôn trọng và coi trọng những người mà chúng ta gặp gỡ!

2. Quy tắc thứ hai: “Bất cứ điều gì xảy thì đó chính là điều nên xảy ra”
Không có điều gì tuyệt đối, không có điều gì chúng ta trải nghiệm lại nên khác đi cả. Thậm chí cả với những điều nhỏ nhặt ít quan trọng nhất.
Không có: “Nếu như tôi đã làm điều đó khác đi…, thì nó hẳn đã khác đi. “
Những gì đã xảy ra chính là những gì nên xảy ra và phải xảy ra giúp chúng ta có thêm bài học để tiến về phía trước. Bất kỳ tình huống nào trong cuộc đời mà chúng ta đối mặt đều tuyệt đối hoàn hảo, thậm chí cả khi nó thách thức sự hiểu biết và bản ngã của chúng ta.
3. Quy tắc thứ ba: “Trong mỗi khoảnh khắc, mọi sự đều bắt đầu vào đúng thời điểm”
Mọi thứ bắt đầu vào đúng thời điểm, không sớm hơn hay muộn hơn.
Khi chúng ta sẵn sàng cho nó, cho điều gì đó mới mẻ trong cuộc đời mình, thì nó sẽ có đó, sẵn sàng để bắt đầu.
4. Quy tắc thứ tư: “Những gì đã qua, cho qua”
Quy tắc này rất đơn giản. Khi điều gì đó trong cuộc sống của chúng ta kết thúc, thì có nghĩa là nó đã giúp ích xong cho sự tiến hoá của chúng ta. Đó là lý do tại sao, để làm phong phú thêm trải nghiệm của mình, tốt hơn hết là chúng ta hãy buông bỏ và tiếp tục cuộc hành trình.
Tôi nghĩ là không phải là tình cờ mà bạn đang đọc những dòng này.
Nếu bài viết này đánh động tâm hồn bạn, đó là bởi vì bạn đáp ứng được những yêu cầu và hiểu rằng không một bông tuyết nào lại tình cờ rơi xuống sai chỗ cả.
Hãy đối xử tốt với chính bản thân bạn!
Hãy yêu thương với tất cả tâm hồn bạn!
Hãy luôn hạnh phúc!

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40 tuổi rồi mà chưa có con. Hai vợ chồng rất lo lắng, đến nhà Bà La Môn xin bốc một quẻ bói xem sau này có sinh được đứa con trai hay con gái nào không? Nhưng họ vô cùng thất vọng nghe thầy bói trả lời rằng suốt đời họ sẽ không có con.

Sư Chất nghe thế không chịu tin, lại đi tìm một ông thầy tướng số khác, cao tay ấn hơn, nhiều kinh nghiệm hơn xin bốc quẻ. Lạ thay, vị thầy tướng này vốn được mọi người tôn kính và khen ngợi là bói linh như thần, lại cũng làm cho Sư Chất thất vọng.

Sư Chất đi về mà lòng phiền muộn, bỗng sực nhớ đến bậc đại thánh Thích Ca Mâu Ni, tự nghĩ :

- Ðức Phật là giáo chủ của trời và người, là bậc Nhất thiết trí, không có gì là Ngài không biết, không có gì là Ngài không hiểu, tại sao ta lại không đến gặp Ngài xin chỉ giáo?

Nghĩ đến đây ông bèn nhắm hướng Kỳ Viên tinh xá mà đi. Cung kính đảnh lễ đức Phật xong, ông chắp tay bạch :

- Bạch đức Thế Tôn đại bi, xin Ngài thương xót chúng sinh ngu si mà chỉ giáo : con có chút ưu tư, năm nay đã hơn 40 mà chưa có đứa con trai nối dõi, đó là do nhân duyên gì, cúi xin đức Phật khai thị.

Ðức Phật trả lời :

- Không lâu nữa ông sẽ có một đứa con trai, vừa có phúc lại vừa có đức, chỉ có điều là khi nó vừa lớn nó sẽ xin xuất gia.

Nghe tin này Sư Chất rất đỗi vui mừng, thành tâm đảnh lễ chân Phật, rồi thỉnh cầu :

- Cầu xin Thế Tôn và chư tăng cho phép chúng con được cúng dường vào trưa mai, để chúng con được kết thêm thiện duyên và trồng chủng tử vào ruộng phước của Như Lai.

Ðức Phật nhận lời rồi, Sư Chất hoan hỉ quay về chuẩn bị đàn trai. Hôm sau ông dẫn đầu gia nhân, chân thành cúng dường những món ăn thức uống ngon lành đẹp mắt nhất.

Ðức Phật nhận cúng dường xong, thuyết một thời pháp rồi dẫn đầu tăng chúng quay về tinh xá. Ði được nửa đường, đức Phật và tăng chúng ngồi dưới một gốc cây bên bờ sông nghỉ ngơi. Bỗng từ trên cây, một con khỉ nhẩy xuống xin mượn bình bát của đức Phật. Nó ôm bình bát chạy đi thật xa rồi quay về, trong bình bát chứa đầy mật ngọt. Nó dùng hai tay kính cẩn dâng bình bát lên đức Phật, Ngài nhận lấy và chia cho chư tăng dùng để con khỉ được nhiều phúc đức. Con khỉ thấy thế mừng rỡ nhẩy nhót.

Không lâu sau nó đến ngày tận số, đầu thai làm người, sinh vào nhà của Sư Chất.

Lúc nó sinh ra, trong nhà phàm có vật dụng gì có thể chứa đựng thức ăn, thì vật dụng ấy bỗng đầy ắp mật và đường. Vợ chồng Sư Chất thấy điều quái dị, bèn do nhân duyên này đặt tên con là Mật Thắng.

Thời gian vùn vụt trôi mau như tên bắn, hơn mười năm trôi qua như trong nháy mắt, Mật Thắng nay đã lớn khôn. Chú bé chán ngán chuyện thế tục, xin phép cha mẹ cho mình được xuất gia, cha mẹ hết sức vui mừng mà trả lời :

- Lúc con chưa ra đời, đức Phật đã biết sẽ có ngày hôm nay. Bây giờ con muốn xuất gia, cha mẹ rất hoan hỉ. Không bao giờ cha mẹ ngăn chận con một cách vô lý.

Ðược cha mẹ hoan hỉ cho phép rồi, Mật Thắng đến Kỳ Viên tinh xá xin xuất gia với đức Phật. Nhờ có tiền duyên, Mật Thắng chứng quả rất mau.

Một hôm, thầy đang trên đường đi độ hóa với các bạn đồng tu, cảm thấy vừa nóng vừa khát lạ thường, ai nấy đều ao ước có một cái gì uống. Tỳ kheo Mật Thắng bèn cầm bát tung lên trời rồi sau đó dùng hai tay tiếp lấy bát trở về. Bấy giờ trong bát đựng đầy mật ngọt, Mật Thắng bèn chia cho chúng tăng giải khát.

Về tới tinh xá, một vị tỳ kheo đi tìm đức Phật xin thỉnh giáo :

- Trong quá khứ tỳ kheo Mật Thắng đã tu được phúc đức gì mà bây giờ bất cứ lúc nào, ở đâu cũng có thể có đường và mật?

Ðức Phật trả lời :

- Các ông có nhớ có một lần lâu lắm rồi, có một con khỉ đem mật ngọt đến cúng dường Như Lai và chúng tăng không? Nhờ bố thí với thiện tâm, chết rồi nó được sinh ra làm người và nhờ nó chân thành cúng mật ngọt cho Phật nên kiếp này nó có thể được mật bất cứ lúc nào và ở đâu.

Ðức Phật nói xong, vị tỳ kheo nọ hỏi tiếp :

- Bạch Thế Tôn! Thế thì tiền kiếp Mật Thắng do nhân duyên gì mà bị đọa xuống làm khỉ?

Lúc ấy xung quanh đức Phật có rất nhiều đệ tử vân tập, Ngài nhìn họ một lúc rồi đáp :

- Thầy ấy bị đọa xuống làm khỉ là do một nhân duyên xẩy ra cách đây 500 kiếp trước, thời Ca Diếp Như Lai còn tại thế. Lúc đó có một vị tỳ kheo trẻ tuổi, tình cờ thấy một vị tỳ kheo khác đang băng qua một con suối nhỏ, vị trẻ tuổi bèn cười chế nhạo, bảo là dáng điệu của vị tỳ kheo kia giống hệt như con khỉ. Vị tỳ kheo trẻ tuổi đã phạm tội ác khẩu nên bị đọa xuống làm khỉ, nhưng sau đó thầy ấy biết lỗi lầm của mình, đến xin sám hối với vị tỳ kheo mà mình đã chế nhạo. Nhờ thắng duyên ấy mà kiếp này mới được gặp Phật và được Phật độ, chứng quả A La Hán một cách mau chóng.

Nghe đức Phật giảng xong, các vị tỳ kheo đều nhận ra rằng một câu nói ác cũng có thể chiêu cảm nghiệp khổ, vì thế không còn ai dám ác khẩu, ngay cả đến một câu nói đùa cũng không dám nói.

Bởi vì nhân quả không nhường bất cứ một người nào.

Tìm hiểu về nhân duyên vợ chồng

Nói theo đạo Phật, vợ chồng là do duyên số, có nghiệp, có nợ với nhau, chứ không phải khi không mà lấy nhau được. Phần lớn là do duyên số quyết định. Tuy nhiên, nếu chỉ đổ thừa cho duyên số thì không thực tế . Chúng ta phải chọn lựa, mà trong sự chọn lựa của chúng ta có nghiệp, có nhân quả chi phối bên trong.

Ví dụ có hai người theo đuổi mình, mỗi người đều có ưu có khuyết, chứ không ai hoàn toàn (vì thực ra trên đời này không có ai là hoàn toàn cả, người mà hoàn toàn thì đã đi tu mất rồi , ta đừng trông đợi làm chi cho mất công): người thì cao, người thì lùn, người thì đẹp, người thì xấu, người mũi đẹp, người thì miệng đẹp, người thì hát hay, người thì nói hay. Người hát hay thì nói chuyện dở, người hát dở thì nói chuyện hay… Ta không biết chọn ai, bèn đến nhờ các thầy các cô tư vấn. Thầy nói: “Thôi thì duyên với ai thì con lấy người đó” . Ta ra về, mà cũng chẳng biết chọn ai. Nếu đổ thừa cho nhân quả thì cũng không biết phải chọn ai, cho dù ta có tin vào nhân quả. Vì vậy ta phải dùng lý trí mà chọn lựa.


Tuy nhiên sự lựa chọn cuối cùng vẫn thuộc về phước. Hễ có phước thì chọn đúng, không có phước thì sẽ chọn sai.


Đây là lý do tại sao mình thấy mình rất ưng ý, nhưng lấy nhau được vài tháng thì đổ vỡ, con người mình tưởng tượng, tô vẽ ngày xưa không ngờ mới sống chung vài ba tháng đã trở thành con người khác .

Ngày xưa anh như một thiên thần đến với mình, đầu tóc lúc nào cũng chải chuốt, đến tới nơi là chào hỏi lễ phép ba mẹ mình, thương yêu các em của mình, săn đón lo lắng cho mình từng chút,… anh đến với em như một thiên thần của cuộc đời , lấy nhau ba tháng, anh trở thành một con … quái vật !

Điều này thuộc về nhân quả. Không thể nào lường trước được!

Tuy nhiên, ta phải biết phân biệt người tốt và người xấu.

Đặt vấn đề mình là người tốt : biết đi chùa, biết lễ Phật, biết làm phước, tin nhân quả, … gặp người chồng cũng là người tốt, thì hợp nhau, bởi vì cái tốt là chân lý, mà chân lý là một, nên nếu hai vợ chồng là người tốt, thì sẽ có nhiều điểm giống nhau. Tuy có một vài sở thích khác nhau, như mình thích đọc thơ, ổng thì thích đọc truyện, mình thích Đan Trường , ổng mê Phương Thanh ,… sở thích có thể khác nhau, nhưng những điểm chung căn bản thì phải giống nhau.

Mình có lòng thương người, ổng cũng vậy, vì cái tốt phải giống nhau. Mình có hiếu với cha mẹ mình, thương quý cha mẹ chồng, thì chồng cũng vậy, cũng phải có hiếu với cha mẹ và biết thương quý cha mẹ vợ. Những điểm giống nhau như vậy làm cho cuộc sống dễ chịu, cuộc hôn nhân như vậy làm cho mình hạnh phúc.

Trừ những lúc đau khổ do bất trắc thuộc về hoàn cảnh như rơi vào cảnh nghèo túng một thời gian, hay con cái đau bệnh mà không có tiền,… dù khổ về hoàn cảnh nhưng trong lòng thương quý, tin cậy nhau giữa hai vợ chồng thì vẫn có hạnh phúc, là nơi nương tựa tâm hồn của nhau, dù trong sóng gió vợ chồng vẫn dắt dìu nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống.

Có một ông già sống cả đời không lấy vợ. Hỏi vì sao, ông bảo “sợ cảnh vợ đẻ, con đau, nhà hết gạo”, sợ những hoàn cảnh bất trắc của hôn nhân mà không lấy vợ, để đến già vẫn cô độc một mình. Nhưng nếu trong cuộc hôn nhân hai vợ chồng cùng tốt, mà do một nghiệp xưa nào đó phải đi qua khó khăn thì nhờ niềm tin, tình yêu với nhau, họ sẽ vượt qua mà không đau khổ.

Như một bài hát “anh hứa đưa em về nơi chân trời tím, gom hết mây hai đứa xây lâu đài yêu” . Đúng là tưởng tượng trên cung trăng , nhưng thực tế cuộc sống thì cơm áo gạo tiền phức tạp vô cùng.

Nói yêu thì yêu , nhưng hết gạo thì … yêu hết nổi . Bởi vậy yêu thì yêu, nhưng cũng phải … có gạo mới yêu nổi. Nhưng khi yêu thì người ta quên mất chuyện đó. Tóm lại, tốt cũng là một tiêu chuẩn lựa chọn.

Còn hai người đều xấu thì sao ? Một người vợ ích kỷ, tham lam, ganh ghét, gian dối,… Một ông chồng nhậu, quậy, lăng nhăng, bồ bịch tùm lum, .. thì hai người sống với nhau như thế nào? Lạ một điều là tốt thì giống nhau, còn xấu thì không giống nhau, mà làm khổ nhau.

Mình thích đánh bài tứ sắc, chơi đề; ổng thì thích đi nhậu. Khi “sung” lên mình thích chửi bới, ổng thì thích đánh,… Xấu thì không có điểm chung, chỉ làm khổ nhau. Gia đình như thế không ai dám bén mảng tới lui thăm viếng.

Đặt trường hợp gia đình có một người xấu, một người tốt. Chuyện gì sẽ xảy ra?

Đổ vỡ. Mình đã ráng lựa, nhưng lại chọn nhầm, về sống với nhau mới biết đó là người không tốt. Hôn nhân sẽ cực kỳ mâu thuẫn. Sự khác biệt về đạo đức sẽ làm cho ta khổ tâm day dứt.

Sự chênh lệch tài năng cũng là một điều cần suy xét. Hai người cùng giỏi, thì thật lý tưởng . Hai người cùng dở, chắc là nghèo cả đời . Còn một người chồng quá giỏi, một người vợ quá dở thế nào cũng bị chồng coi thường. Cứ tiếp tục xem thường một thời gian thì tình thương cũng mất.

Có chuyện một người vợ quá khờ, nhà làm ăn buôn bán mà thối tiền cũng không biết, người chồng phải gánh vác hết tất cả mọi việc, chịu không nổi phải thốt lên: “Thôi thôi em ơi, em ngu vừa vừa thôi, chừa cho hàng xóm người ta ngu với!”. Người chồng cũng khá nhã nhặn, không quá thô lỗ, nhưng cứ như vậy thì tình yêu dành cho người vợ cũng mất dần.

Tình thương yêu chỉ có khi mà còn có lòng kính trọng . Nhìn lại, ta cũng chỉ thương người nào mà mình có lòng kính trọng, nể phục. Chứ một người không tài không năng, không bản lĩnh thì làm sao mà thương yêu cho nổi ? Như vậy, chọn người hôn phối cũng nên chọn sao cho tài năng hai người tương đối ngang nhau mới dễ sống. Vợ chồng nể nang nhau vì tài năng, tình yêu mới lâu bền. Vì vậy mà bản thân ta cũng phải biết rèn luyện, trau dồi bản lĩnh trong cuộc sống, có nghề nghiệp vững chắc, thì hôn nhân mới hạnh phúc.

Tương tự, nếu một đôi đũa lệch: người vợ quá giỏi, người chồng quá dở thì đổ vỡ cũng khó tránh. Chịu đựng đến một lúc nào đó không được nữa, phải bỏ nhau. Khinh thường nhau rồi, không thương nhau được nữa. Không thương nhau, thì sẽ phải chia xa.

Ngoài đạo đức, tài năng, còn phải biết chọn người có phước tương đồng với mình mới có thể ăn đời ở kiếp. Phước mà không tương xứng với nhau, cũng sẽ chia tay. Đã là vợ chồng, thì giàu cùng hưởng, nghèo cùng chịu, nên phước phải tương xứng mới có thể sống đời với nhau. Mặc dù mình không biết tương lai mình như thế nào, giàu hay nghèo, nhưng mình vẫn có thể đoán được.

Nếu có phước, trong cuộc sống mình sẽ dễ có những may mắn nho nhỏ, mà gặp một người quá chật vật, đụng đâu hư đó, thì đừng ! Phước quá chênh lệch sẽ không sống với nhau lâu, dễ đổ vỡ. Nếu hai vợ chồng cùng ít phước, thì phải chịu cảnh nghèo, cảnh khổ.Tuy nhiên, phước không đánh giá trong một giai đoạn, mà qua nhiều thời kỳ. Biết đâu buổi đầu nghèo, nhưng về sau lại giàu . Khi mới lấy nhau thì còn nghèo khó, nhưng về sau hai vợ chồng làm nên.

Một điều nữa là chọn vợ chọn chồng cũng nên bình thản, từ từ mà chọn lựa, đừng nên sốt ruột quá. Có những miền quê, dù đã lớn tuổi, chưa có chồng người ta vẫn tỉnh bơ mà sống . Nhưng lại có những miền quê người ta rất sợ mang tiếng “bị ế” . Tới một tuổi nào đó mà chưa có chồng, họ cảm thấy như “xấu hổ” . Vì vậy mà họ khổ, do tới tuổi rồi, không có ai vừa ý nhưng bị buộc phải chọn . Do chọn lựa không ưng ý, về sống với nhau khổ sở mà phải chịu.

Hiểu đạo Phật rồi, ta hãy sống như miền quê không sợ ế, “tỉnh queo” khi tuổi đã lớn mà vẫn chưa tìm được người thích hợp . Không có chồng thì ở vậy … nuôi heo , hay ở vậy đi tu . Nhất là đệ tử Phật, không cần thiết phải lấy chồng. Vì vậy đừng sốt ruột hối ba mẹ mình , cứ bình thản mà chọn người thích hợp.

Một yếu tố cực kỳ quan trọng trong hôn nhân nữa là tín ngưỡng. Hai vợ chồng khác đạo, rất khó sống với nhau.

Trước hết, phải hiểu rõ Đạo là gì? Đạo là cách để sống trong cuộc đời. Đạo không phải là cái gì ở ngoài cuộc đời. Chúng ta không tìm Đạo trên mây cao, trên đỉnh núi xa, trong rừng vắng. Chúng ta phải sống giữa cuộc đời, sống cho đúng, cho tốt. Đó là Đạo.

Gặp một người nghèo khổ, ta cảm thấy thương. Lòng thương đó là ta đang ứng dụng đạo trong cuộc sống.

Khi ba mẹ rầy la, ta chịu đựng không giận. Cái chịu đựng không giận đó là đạo lý sống trong cuộc đời.

Khi có một người đến hẹn hò, rủ đi chơi tối, mình biết xin phép ba mẹ. Cái biết kiềm chế, không dễ lạc lòng, giữ cứng được lòng mình, chính là Đạo trong cuộc sống.

Mỗi tôn giáo có bề cạn, bề sâu khác nhau. Đây là một điều cần cân nhắc kỹ.

Trở lại, một người chồng tốt phải biết thương vợ . Có thương thì mới theo đuổi, mới cưới nhưng quan trọng là tình thương đó lâu hay mau.

Buổi đầu thương nhớ, nói đủ điều, đến nỗi ngồi nói chuyện, cô gái làm rơi chiếc khăn tay, anh chàng lật đật cúi nhặt, phủi bụi, mang đi giặt xà bông thơm,… làm cô gái cảm động mà ưng thuận . Cưới nhau về rồi, bà vợ té “cái ạch” trước mắt, ông chồng dòm cái rồi đi luôn, không thèm đỡ. .

Do vậy bổn phận của người chồng là phải thương vợ, mà phải thương lâu dài, thương sâu sắc . Cái khó của đàn ông cũng là ở chỗ đó. Họ thường khô khan hời hợt, trong khi phụ nữ lại sống tình cảm, dễ mủi lòng, hay khóc. Vì thế mà đàn ông cần bổ sung ở điểm này.

Thương lâu? Họ phải nhìn lại lòng mình: trước khi cưới phải thương, sau khi cưới phải giữ tình thương, sống với nhau 5 năm, 10 năm,… vẫn phải giữ tình thương đó, dù lúc này tình thương chỉ còn vun đắp bằng lý trí, bằng cái nghĩa. Lúc đó thương bằng suy nghĩ, không còn thương bằng cảm tính nữa. “Lúc đầu gặp em tinh tú quay cuồng – Lòng đang giá băng bỗng ngập tràn muôn tia nắng”, thương bằng cảm tính là thế đó.

Khi lấy nhau rồi cảm tính từ từ hết, người đàn ông phải biết thương bằng suy nghĩ, phải nghĩ thế này : Đây là người đã trao cho mình cả cuộc đời, đã bỏ cha bỏ mẹ đi theo mình, đã sinh cho mình những đứa con để nối tiếp dòng họ của mình, đã cực khổ với mình, đã chia sẻ với mình khi mình còn khó khăn lận đận .... Người chồng phải biết suy nghĩ như thế, vì lúc đó cảm tính đã hết, tình yêu đã hết rồi. Đây là bổn phận của người chồng. Khi tuổi đời càng lớn càng phải biết suy nghĩ về những điều đó để thương vợ.

Còn thương sâu sắc? Phải biết để ý từng chi tiết nhỏ nhỏ để làm vợ mình vui. Nhìn nét mặt người vợ thấy có gì không vui phải biết tìm nguyên nhân xem vì bệnh hay có điều gì làm vợ mình buồn. “Anh có lỡ nói điều gì làm cho em buồn chăng?” hay “Hôm nay em có mệt gì chăng?”… chứ không phải lúc rớt khăn thì lượm, sau thấy vợ té cái ạch, chỉ dòm dòm rồi đi thẳng.

Rồi những khi vợ nấu cơm bưng lên, dù hôm ấy vợ nấu ăn không ngon, nhưng người chồng phải hiểu công lao cực khổ của người vợ, vất vả vì mình. Vợ hỏi: “Hôm nay anh ăn cơm ngon không?” thì cũng trả lời: “Nấu ngon hơn bà nội anh nấu hồi đó?” Hỏi: “Bà nội anh nấu ăn thế nào?” “Hồi đó mỗi lần bà nội nấu cơm, anh toàn trốn ra ngoài ăn phở. Giờ em nấu ăn ngon hơn một chút”…. (chồng như vậy biết kiếm tìm ở đâu nhỉ? )

Ngoài ra, cách cư xử với nhau trong cuộc sống cũng cực kỳ phức tạp. Rồi bổn phận với họ hàng cha mẹ hai bên… Lỡ làm dâu mà nhà chồng không thương, mẹ chồng, em chồng thay nhau nói xấu,… Bao nhiêu điều phải học trước khi bước vào cuộc sống hôn nhân.

Rồi những khi khổ cực, thái độ mình phải sống như thế nào đối với vợ mình, chồng mình. Người ta hay nói: “Giàu đổi bạn, sang đổi vợ”. Có những lúc khổ cực quá chịu không nổi, thấy có người khác mình liền đi theo, hoặc có khi vừa giàu thì mình bỏ người kia,… Đó là không “đồng cam cộng khổ”.

Đây là vấn đề đạo đức, khi cực khổ mình phải biết an ủi, dắt dìu nhau vượt qua, và cùng nhau làm phước. Không có gì quý bằng lúc nghèo mà làm phước. Giàu mà làm phước thì thường, phước không lớn. Nghèo mà biết làm phước, phước mới nhiều. Vừa làm phước, vừa vượt qua khó khăn, tình nghĩa vợ chồng thêm đẹp.

Rồi những lúc sang giàu, phải đối xử với nhau, với họ hàng thế nào, làm những việc công đức gì, cũng cần phải học.

Một vấn đề tế nhị khó nói mà không ai dám nói là đạo đức về tình dục. Cuộc sống vợ chồng trong đó buộc phải có quan hệ tình dục. Cha mẹ không nói, con cái không biết. Sách vở thì nói tùm lum, bậy bạ, tào lao. Trong quan hệ vợ chồng có cái gọi là ứng xử đạo đức của tình dục. Đây là vấn đề cực kỳ tế nhị, phải được trang bị kỹ trước khi bước vào hôn nhân.

Vấn đề lớn nữa là nuôi dạy con cái. Cha mẹ thương con, nhưng phải biết dùng lý trí. Không được thương con rồi nuông chiều. Đa phần chúng ta thương con rồi nuông chiều con. Người cha có thể cứng rắn dạy con, nhưng người mẹ khi nghe con khóc thì lại không chịu được. Người ta nói: “Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà” là vậy. Do đó mình phải biết thương con, và dạy con cho đúng. (Sẽ trình bày riêng ở một bài khác).

Một vấn đề thường gặp trong đời sống hôn nhân là lòng chung thủy. Chúng ta thường phải đối diện với vấn đề lớn là sự thiếu chung thủy của người hôn phối làm cho hạnh phúc, hôn nhân tan vỡ. Phụ nữ thường chung thủy hơn đàn ông, vì đàn ông dễ lạc lòng, sa ngã.

Lý do nào người ta không chung thủy lâu dài với nhau?

Thứ nhất, lòng thương yêu không đủ sâu đậm. Thương hời hời hợt hợt, một thời gian thì cưới. Sau đó gặp một người khác, thấy thương hơn, yêu hơn. Thế là lòng thương yêu với người cũ hết. Bị thay đổi. Đó là thực tế. Do vậy ngay từ buổi đầu phải chọn lựa người cho kỹ để đặt tình thương yêu sâu đậm.

Lý do thứ hai là một trong hai người bị đánh mất nhân cách dần dần, nên đánh mất lòng kính trọng của người kia.

Một bà vợ suốt ngày đi “tám” chuyện hàng xóm, có bao nhiêu tiền thì đem đi đánh đề, đánh bài tứ sắc, thì dù ngày xưa người chồng thương yêu lắm, nhưng nói mãi mà không được, thì ông chồng sẽ không còn thương yêu nữa. Mà khi không còn thương nữa, thì có thể ông sẽ đi thương người khác.

Hay người chồng bỗng trở nên nhậu nhẹt, chơi bời, đánh mất tư cách thì người vợ sẽ không còn thương yêu nữa. Có khi người vợ đi tìm người thương khác. Chung thủy mất dần.

Lý do nữa để mất lòng chung thủy là một trong hai người mắc bệnh đa tình, dễ lạc lòng. Mình có chồng rồi, mà gặp người khác đẹp trai, khéo ăn nói, thế là bị lạc lòng, thương người đó. Đây cũng là một cái nghiệp trong tâm. Nếu lỡ mắc phải bệnh này thì nên lạy Phật sám hối cho nhiều để hết nghiệp đa tình.

Một nguyên nhân nữa là một trong hai người có duyên tình ái với nhiều người trong kiếp xưa, bây giờ lần lượt gặp lại. Ví như người chồng ngày xưa làm vua, làm quan gì đó, mà thời xưa thì “năm thê bảy thiếp”, nên kiếp này gặp lại những người vợ cũ. Gặp lại người cũ thì cũng thương nhau, không nỡ bỏ. Đây là nguyên nhân của sự mất chung thủy mà rất khó trách, vì ngày xưa, ông thương người đó thật lòng, và luật lệ, tập quán ngày xưa cho phép. Và do đối xử tốt với nhau, thương nhau thật lòng nên gặp lại. Gặp nhau rồi, trong lòng ông tự nhiên xuất hiện tình thương trở lại, của duyên xưa, chứ không do sa ngã, truỵ lạc. Đây là trường hợp rất khó xử, và hôn nhân dễ dàng đổ vỡ.

Để tránh những điều đó, hai vợ chồng phải thường xuyên cùng nhau lạy Phật sám hối để cầu nguyện giữ được lòng chung thủy. Chung thủy với một người cũng là một bước gần đến chỗ vượt qua ái dục. Nếu mình còn lạc lòng nhiều thì gom hết lại để chung thủy với một người, rồi từ người đó mà dập tắt luôn ái dục, trải lòng thương yêu tất cả chúng sinh.

Từ bây giờ, ta hãy tránh những tiểu thuyết xây dựng nhân vật đa tình, nhất là chuyện điệp viên. Điệp viên 007, đi đến đâu là bồ đến đó. Những bộ phim, những câu chuyện truỵ lạc sẽ giết lần mòn đạo đức, tâm hồn mình, khiến con người không còn chung thủy nữa. Do đó ta phải biết phê phán những thứ văn hóa làm tấm gương xấu về sự lăng nhăng, không chung thủy.

Một điều cũng thường gặp trong hôn nhân là những tình cảm mới phát sinh. Người vợ đi làm gặp đồng nghiệp, xuất hiện tình cảm. Hay người chồng đi làm trên đường gặp một người mến mình, thế là một tình cảm mới phát sinh. Do đó phải biết dập tắt ngay từ đầu, ngay từ mầm mống. Biết lạy Phật thì mới vượt qua được những tình cảm như vậy. Điều này trong cuộc đời ta hay bị.

Một điều nữa là vợ chồng sống với nhau phải biết bày tỏ tình cảm với nhau. Đừng nên hời hợt. Đừng nghĩ rằng sống với nhau lâu rồi, hơi đâu mà màu mè. Đừng nghĩ vậy. Phải biết “màu mè” với nhau. Chồng mua ít hoa tặng vợ. Vợ lâu lâu tặng chồng một món quà nhỏ. Chăm sóc, để ý, hỏi han nhau để vun đắp thêm tình thương yêu dành cho nhau, để giữ lòng chung thủy.

Tuy nhiên cũng có trường hợp là định mệnh quy định hôn nhân sẽ tan vỡ. Là số phận an bài, hay nghiệp xưa phải trả. Đến một lúc nào đó hôn nhân đổ vỡ không tránh được. Đó là duyên số.

Cũng có khi là sóng gió trong hôn nhân mà phải tập độ lượng để vượt qua. Một lúc nào đó bỗng nhiên bạn đời của mình bị lạc lòng với người khác, cũng đừng vì vậy mà đánh vỡ hôn nhân. Có khi mình chịu đựng một chút, xây dựng lại, thì qua lúc sóng gió là hết, gia đình đầm ấm trở lại.

Có một nhà tư tưởng Châu Âu đã nói: “Yêu nhau không phải là nhìn nhau, mà là cùng nhìn về một hướng”. Thông thường ban đầu khi mới yêu nhau, người ta chỉ muốn dành hết cuộc sống này cho nhau: “Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím – Mơ chúng ta in bóng trên lưng trời xa – Xin không thiếu trăng vàng trên tóc em…” Bao nhiêu điều thơ mộng người ta dệt nên, như trong cuộc sống này chỉ còn có hai người. Nhưng thực tế cuộc sống không phải vậy. Đó là một điều đau khổ, vì tình thương yêu ích kỷ chắc chắn sẽ đưa tới đau khổ. Vì vậy khi đến với nhau thì do duyên số, thương yêu tha thiết, nhưng phải biết “cùng nhìn về một hướng”, nghĩa là biết đem lý tưởng xây dựng điều tốt đẹp cho đời, làm lợi cho chúng sinh, tạo nên công đức lớn trong cuộc đời, hạnh phúc sẽ ngày càng lớn. Còn thứ tình yêu ích kỷ, chỉ biết “nhìn nhau”, một ngày nào đó sẽ quay lại mà “cào cấu” nhau. “Thương nhau lắm, cắn nhau đau” là vậy.

Hiện nay, tình yêu đang được đề cao quá mức. Những quyển tiểu thuyết, những bộ phim, những bản nhạc ướt đẫm tình yêu. Đó là một sự yếu kém trong giáo dục. Tình yêu không phải là tất cả. Có những thứ tình cảm cao đẹp khác tốt hơn: yêu quê hương đất nước, yêu cha mẹ, yêu cây cỏ, yêu thiên nhiên, yêu con người...

Tình yêu là tạm bợ, mong manh như khói, như sương. Tình yêu không bền vững, dù lúc đầu nó dữ dội như gió bão “không có anh em chết cả một đời”, nhưng không phải, xa rồi thấy tỉnh bơ, còn nhẹ cả bụng. Nhưng lúc đầu mình tưởng là như vậy. Lấy nhau rồi thì chỉ còn bổn phận, còn cái nghĩa. Vì vậy ban đầu khi tình yêu mới chớm, ta phải biết xây dựng một tình thương, một cái nghĩa tiếp theo sau, chứ thật sự tình yêu chỉ sau một thời gian ngắn ngủi là nhạt nhòa, là mất, không còn. Chỉ có cái nghĩa, cái lý trí là lâu dài. Lấy nhau lúc còn khổ cực, cái nghĩa lớn. Thương nhau, đỡ đần nhau, cái nghĩa nặng. Còn lấy nhau trong giàu sang, cái nghĩa ít. Hời hợt, không lo gì được cho nhau, cái nghĩa cạn. Cho nên tình yêu là tạm bợ, cái nghĩa mới là lâu dài, còn lòng từ bi mới là vĩnh cửu.

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2015

Happiness is here and now

Tôi đã đến. Tôi đang ở nơi của mình. Điểm đến của tôi nằm trên mỗi bước đi.”
Đó là câu chia sẻ rất triết lý, rất thâm thúy của thầy Thích Nhất Hạnh. Đúng! Điểm đến cuộc đời ta không nằm ở một nơi nào đó xa xôi. Hạnh phúc hay thành công của ta cũng thế, không phải là đích đến. Trong mỗi bước ta đi trên đời xuyên qua từng khoảnh khắc hiện tại, ta bắt gặp từng điểm đến khác nhau của đời mình, từng thành công, từng hạnh phúc khác nhau của đời mình.
Đừng chờ thành công. Đừng ngóng hạnh phúc. Hãy mở mắt ra, tập trung sống trọn vẹn trong những khoảnh khắc hiện tại này. Và ta sẽ ngộ ra rằng điểm đến đời mình là đây. Cuộc sống thực sự là đây.

Thứ Sáu, 20 tháng 3, 2015

yêu con!

Với ai đó, đây chỉ là 2 cái khăn màu Hồng!
Đúng, nó chính là 2 cái khăn màu Hồng!
Nhưng với Vợ, với Tôi, với cả Gia đình thì để có được 2 cái khăn này là 1 điều không tưởng?
Chu kỳ mang thai là 39-40 tuần, vậy mà nỡ lòng nào từ tuần 29 hai Bé Gái nhà Tôi lại chỉ còn có 10% sống sót...
Khám thai như thường lệ, tự nhiên trong bản Siêu âm lại có dòng chữ " Mất sóng tâm trương " ( nghĩa là Em bé không còn nhận được Oxy và chất dinh dưỡng nữa để phát triển và tồn tại trong vòng 24 tiếng )....2 Vợ chồng lại tiếp tục đèo nhau chạy như Điên đến Cấp cứu Từ Dũ để mong chút cơ hội nhỏ nhoi cho 2 đứa con mình được sống...Bác sĩ nói Y học bó tay, nếu lấy 2 Bé ra thì cũng èo uột lắm, dở dở ương ương mà không lấy ra thì đành phải nói lời ly biệt...Thôi thì tùy gia đình quyết định vì 90% là kết quả xấu vô cùng.
Vợ tôi khóc hết nước mắt, tôi rối bời chẳng biết nói cùng ai. Cuối cùng thôi thì cứ để các con tiếp tục chặng đường của chúng nó vậy, cứ để chúng sống trong Tử cung.
Mô Phật, thời gian lúc này sao trôi qua chậm thiệt là chậm, buồn ơi là buồn, 2 Vợ chồng chẳng biết nói với nhau lời nào để có thể gượng giúp nhau đứng dậy. Nói thì dễ mà sao làm thì khó vô cùng ta ơi.
Rồi 24 tiếng cũng qua, Tim các con vẫn còn đập, vui mừng chưa kịp thì lại thêm " Tăng trở kháng động mạch rốn "...
Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?
Nói chung chung là Suy dinh dưỡng bào thai có chọn lọc ( SIUGR ) cũng có nguy cơ mất 1 hoặc luôn 2 Em trong thai kỳ...
Để rồi mỗi ngày trôi qua là 1 ngày thật dài, Vợ tôi ăn thật nhiều, uống sữa tươi đến nỗi lòi 2 con mắt, bụng căng phồng đến khó thở, khó ngủ đến quay quắt hằng đêm.
Tôi không còn tâm trạng để đi làm nữa, cứ lay lắt lay lắt ngày 3 cữ cơm cho Vợ tại Từ Dũ này, khuya về nhà gạch thêm 1 gạch đỏ vào lịch rồi tự nhủ: À, 2 con đang lớn và sẽ ở lại bên Vợ chồng tôi thêm vào ngày mai.
Ôi, thèm lắm, yêu lắm rồi mong lắm và thương lắm ( đủ 4 chữ LẮM mới chịu nha câu nói của Vợ " ANH ƠI, 2 CON CÒN ĐẠP ...."!
Chán lắm, nản lắm, vô vọng cùng cực!!!
Từ đó đến hôm nay là 37 ngày, Tôi lê la khắp Từ Dũ hỏi người này, tâm sự người kia, Tôi lục tung mọi kiến thức về Thai sản....xem có ai giống mình không? A đu, 2 Vợ chồng mình Hàng độc, Xui tận mạng rồi em yêu dấu wơi, chả ai giống mình đâu.
Tuần Thai thứ 34, đã đến lúc các con ra đời, cố gắng không được nữa rồi hả 2 Búp Bê của Ba? Ừ! Thì cái gì cũng phải có sự giới hạn của nó, đôi khi cố quá lại không hay..
2 Bé Gái, Bé 1 nặng 2 ký 8 ( hơn các Bé cùng thời điểm 500g, kết luận Béo Phì như thằng Cha nó ) hehehe. Bé 2 nặng 1 ký 5 , Suy Dinh dưỡng tạm chấp nhận... hí hí hí
2 Bé đã an toàn và đang nằm trong lồng ấp, nơi Dưỡng Nhi, đã tự Thở được không cần máy Oxi nữa, đang tập Bú mớm thuần thục rồi sẽ về với Ba với Mẹ.
Cả Gia đình mình sẽ lại Tung tăng bên nhau...
Gia đình ta có 6 người các con nhé: Ba nè, Mẹ nè, Anh 2 Măng cụt nè ( Anh này hồi đó phải Chọc Ối xem có bị nghi nhiễm Rubela ko? 50% an toàn, 50% Đui mù - Câm- Điếc ), Chị 3 Mẵng Cầu nè ( Chị 2 con ra đi năm ngoái lúc 20 tuần vì cái bị gọi là Hội chứng Down quái quỷ ) và cả 2 con: Bào Ngư - Vi Cá à, Ba tự hào vì sức sống mãnh liệt của 2 đứa bây.
Mau lớn, học giỏi, cưới chồng Giàu có cho Ba Mẹ nhờ nhá, Ba Mẹ hiện giờ hết Xí quách rồi mấy đứa wơi hehehe.....
With Mẹ Bầu Vĩ đại, thương con như điên như dại Cam Trang Mai.....

P/s: Dear all, nếu bạn đọc được những tâm sự này của tôi, nếu thấy hay hoặc có bạn bè đang chống chọi với những nguy cơ khốc liệt, kém may mắn trong quá trình mang thai thì xin hãy share và chia sẻ bài đọc này cho họ, để họ có thêm chút hi vọng dù mong manh như tia sáng cuối đường hầm...Hãy cứ cố gắng vì sự sống còn của Con em chúng ta, đó là tài sản quý giá nhất mà Thượng đế đã ban cho gia đình.
XIN ĐỪNG TỪ BỎ, CHÚNG NÓ VÔ TỘI!
Xin cảm ơn sự tư vấn rất nhiệt tình của Các Bà Mẹ thông thái của Webtretho ( Nhà Song và đa thai, Nhà Suy dinh dưỡng bào thai, Nhà Truyền máu song thai ....), đặc biệt là bạn Gaubexinh...
Xin cảm ơn Bác Sỹ Hoàng Thị Mỹ Ý phòng khám Lê Văn Sỹ đã giúp Chúng em và các con đi hết đoạn đường này, gia đình mang ơn Bác nhiều lắm.
Xin cảm ơn những Ông bạn đã cùng tôi Hút thuốc lén, trốn Bảo vệ trong Từ Dũ, công nhận chúng ta là những Ông Bố mặt thật dầy ha ha ha
Thôi, ta đi trước, các Bằng Hữu bảo trọng
Hí hí hí

gả con cho nhà người ta

Nhiều khi nghĩ cũng thấy buồn cười, bán hàng giống như cha mẹ đem con gả cho nhà người ta. Con mình thì mình yêu, mình thương nó. Mình đem nó đi gả cũng phải cho nó tử tế, đàng hoàng. Con nhà mình không phải là con nhà giàu, nhưng có ăn có học tử tế đàng hoàng. Rồi rể nào có ý thì cũng tìm hiểu sơ sơ, làm cho
Hôm nọ xưởng báo có hàng thắt lưng da trăn về, lật đật phi ngay xuống xem hàng họ thế nào. Check đủ kiểu thấy ok, thế là vội vàng bắn tin ngay cho anh khách từ thời nảo thời nào, báo anh có hàng rồi gửi ảnh đủ mọi tư thế các kiểu. Trao đổi 1 thôi 1 hồi bla bla đủ mọi chi tiết, thế là anh khách đồng ý nhận hàng. Hôm nhận làm sao EMS không cho xem hàng (mà rõ ràng khi nào em cũng có đánh dấu khách được Ktra hàng trước khi nhận hàng). Giải quyết với bên dịch vụ mãi không được, thế phải giải thích cam đoan các kiểu với anh khách. Mệt vãi. Cà rê cà ra rồi cuối cùng cũng chịu ra nhận hàng thì hàng đã trả về. (Bên giao hàng cũng chả thèm báo em). Thôi xong. Mệt vãi tập 2. Hỏi anh khách có nhận hàng không để em gửi lại, tuy nhiên khách chịu cước phí. Khách không chịu. Vấn đề này cũng du di được, nhưng thực ra trong tâm mình cảm thấy người ta k muốn nhận. Cảm nhận dựa trên lý trí và trực giác. Và thế là k gả con đi lấy chồng nữa. Thương nó quá, nó ngoan hiền đáng yêu dễ thương vậy mà dám chê nó sao. Mẹ chả đồng ý gả nữa, gả con rồi con là con của nhà người ta, sướng khổ cũng phải chịu. Quan trọng là mẹ biết người ta phải thương, phải yêu con mẹ mới gả. Không thì thôi, con ráng chịu ế thêm thời gian nữa nhé.

Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

Cưới nhau

Muốn thuyết phục người khác: hãy nghĩ đến họ.

Lần cà phê riêng cùng chàng ở cà phê Morin, cũng coi như là lần hẹn hò đầu tiên, mà cũng chẳng phải là hẹn hò nữa, là lần đi riêng với nhau. Vì hôm ấy nhỏ bạn muốn tạo điều kiện tiếp xúc riêng giữa 2 người, giả vờ bận để mình phải đi 1 mình. Tần ngần mãi k biết làm sao, cuối cùng em bấm số gọi cho chàng, bảo là em k đến nữa vì nhỏ bạn k đi cùng, và trời thì cũng lắc rắc mưa vài hạt. Chàng ừ 1 phát, bảo k sao đâu, ngồi tí rồi chàng về. Em ngập ngừng dạ rồi cúp máy. Haixx, ai nỡ lòng nào làm vậy, áy náy chết. Thế là em mặc áo mưa phi xe tới. Đỗ xịch trước quán, bỏ cái áo mưa bước lên tầng trệt nhìn quanh quất k thấy ai. Em bấm số gọi chàng, hỏi: anh về chưa? Chàng bảo: Anh chưa về, đợi trời hết mưa rồi về, sao gọi anh vậy? À em gọi hỏi xem anh về chưa ấy mà? Em đang ở nhà lướt fb. Vậy anh tranh thủ về sớm đi nhé. ừ vậy nha em.

Cúp máy, em phi lên lầu trên, thấy ông nội đang ngồi chễm chệ trước cái máy tính, nhưng mà quay lưng về phía em nên k thấy em lên, em rón rén lại gần chọt chọt ngón tay lên vai, ông nôi quay sang thấy em ngạc nhiên: ủa sao nói ở nhà mà. Em bảo: thôi k nỡ để anh cà phê 1 mình. Cà phê xong quay sang hỏi em, mình đi ăn cái gì nha. Em hỏi sao phải đi ăn, và dò xét xem ổng có nghĩ ra lý do thuyết phục mình k? Thực ra trong đầu em cũng chả có cái câu trả lời nào định hình cụ thể, nhưng đại ý là trong phần đối đáp phải có ý: câu trả lời muốn thuyết phục được em chính là lý do nào nghĩ về lợi ích cho bản thân em. Hờ hờ, phần hồi hộp nhất là nghe đối đáp của lão. Không trả lời được bà đánh rớt ngoài vòng gửi xe nhé con. Viết ra suy nghĩ thì bao nhiêu là con chữ vậy đấy. Chứ nếu tính giây thì 2 giây thôi các bác ợ. Vì não em thuộc dạng não yếuCái ảnh đáp cái rụp: để em no. Lý do đơn giản và thuyết phục quá còn gì. Mà cái này k phải đơn giản đâu nhé. Có dạo nọ em chat với cha nào trên fb, hắn muốn tặng em hoa, mà em hỏi lý do gì em nhận hoa, chả tịt. Bởi vậy, cha nôi này cũng k phải dạng vừa đâu. Thế đấy, cái buổi hẹn hò của em và ấn tượng của hắn để lại trong mắt em là thế đấy. Dại dại ngơ ngơ là em k yêu đâu, haha.

Rồi đến cái lý do mà cưới nhau: ảnh nói; để ngày nào trước khi đi ngủ cũng được ôm em, tỉnh giấc là được thấy em, được hôn em vào buổi sáng.
Cưới nhau có thể vì bố mẹ giục, vì đã 24-25 tuổi và yêu nhau đôi ba năm rồi, không trói nhau lúc đó sợ sẽ lỡ mất chuyến đò duyên, biết đâu, khi mà thời ấy 27 tuổi đã là ế...
Cưới nhau chỉ vì... điều kiện của anh ấy tốt quá, lương cao, có nhà riêng, không cưới còn chờ gì nữa? Cũng có người cưới vợ để kịp sinh con đầu lòng đúng vào tuổi đẹp. Có lần, khi nhận thiệp mời cưới, chú rể còn mỉm cười bảo, chúng em thích là cưới luôn, cho kịp mùa cưới. 
Mong chờ những thứ lớn lao từ hôn nhân, nhưng lý do thực sự của một cuộc hôn nhân chỉ là những thứ nhỏ nhoi thôi

Thứ Tư, 11 tháng 3, 2015

Đọc cười như điên

Hỡi chồng tương lai của em anh chỉ cần đẹp trai nhất trái đất này thôi e ko cần a đẹp trai nhất vũ trụ đâu vì bọn ngoài hành tinh xấu lớm =)))))

Quay lại với người yêu cũ không khác gì mình tắm rồi mặc lại quần áo bẩn, chắc chắn là anh k muốn ở dơ như vậy đúng k?

Có thể bạn ko xinh nhưng hãy cứ tự tin vì thần kinh hơi ổn định
Có thể bạn hơi hâm nhưng hãy cứ an tâm vì còn trăm ngàn đứa giống mình
8/3 vui vẻ ạ :))

Chủ Nhật, 8 tháng 3, 2015

Cô em gái nhỏ của tui

Đang lướt facebook tự dưng thấy nhỏ em gửi 1 phát 3 cái hình qua.
- Gái: Ngon hông?
+ Chị: ái chà, ở nhà ăn 8/3 hoành tráng nhỉ.
- Gái: chứ sao, hí hí (mặt vênh hết cỡ)
+ Chị: (nghĩ thầm trong bụng: ghét thái độ thế cơ chứ, mình thì ăn cơm chay ngoài tiệm cho tiết kiệm tiền, nó ở nhà ăn uống phủ phê thế đấy, kệ nó, mai mốt xuống SG học nếm mùi khổ cực cho biết nhá)
+ thế đang online điện thoại mẹ hả cô
- đâu, điện thoại em, gửi hình tết qua cho em ih
+ ờ, nhiều hình lắm, gửi qua sao mà xem, tốn hết cả mớ dung lượng đó cô ợ
- Gái cười phớ lớ: hơ hơ, minmax mà, bữa nay đại gia rùi, gửi tẹt đê...(bó tay, trả lời chị thế đấy)
Khổ, mẹ em dạo này mới tập tành fb mà lắm nick lắm, hôm nọ thấy tự nhiên có nick tên Dien Nguyen mà hình đại diện thì lại của nhỏ em, lao vào kết bạn với em, em thấy như kiểu nick giả, thế là chả thèm aceppt, cứ để yên vậy. Nay sực nhớ ra hỏi nhỏ em:
+ Mà này cái nick Dien Nguyen là cái nick cô hả
    có xài k vậy?
    lắm nick quá cô ợ
    cô làm 1 nick thôi
- Em dùng nick này mà, nick Dien Nguyen của mẹ mà
+ Ảnh đại diện của cô mà
-Của mẹ á, mà lấy hình em
+Thế nick kia mẹ quên mật khẩu à
- Tại hôm trước đt mẹ bị xóa dữ liệu, hơ hơ, mẹ lắm nick lắm, quên mật khẩu miết à. Chị ăn chưa?
+ ăn rồi cô Hai, khiếp, ở nhà ăn 8/3 rõ to nhỉ.
- Hi, em nấu ak
+ (Sửng sốt thiệt): chu cha, nấu 8/3 cho mẹ luôn, khiếp thật, nhất chị Tẹt (tên cúng cơm ngày bé của nó, lớn rồi k được gọi nữa nhưng em vẫn quen miệng)
-  Hi, chứ sao, em mà. Hôm qua a Tuấn chúc mẹ hả, không thấy chúc em gì cả (phụng phịu, phụng phịu)
+ Khiếp cô, mới tí tuổi đã đòi chúc chiếc.
- Em cũng lớn rồi mờ, sắp thi đại học mờ.
+ thôi được, chúc cô hai hay ăn chóng lớn, ráng học cho giỏi thi đậu đại học để mẹ được nhờ.
- hihi, em cũng chúc bà chị nhanh giàu nuôi em.
+ cô chúc cũng ít có dại ấy nhỉ, Chúc gì mà khôn vãi
- Khôn gì, chứ bộ chị k thích giàu hả
+ dạ dạ,  cô hai chúc chuẩn quá, chị chẳng mong gì hơn,  lẻo hết cả mép.
-Hihi, em chúc là đẹp cả đôi đường luôn.
+ Dạ dạ, tôi biết rồi cô ợ. Lo đi ngủ tí chiều còn đi học kìa.
- Nói không lại nên đuổi ng ta đi ngủ chớ gì. Thôi em đi ngủ đây, pp chị.

Chà, em gái mình lớn thật rồi đấy. Anh chị ở xa chỉ chúc mẹ, nó đã biết sắp soạn cho mẹ vui ngày 8/3 rồi. Cũng may có nó ở nhà mẹ bớt buồn. Ngày xưa, sinh xong 2 đứa là mẹ kế hoạch hóa luôn, thế nào mà vẫn tòi ra con em mình. Lúc mẹ mang bầu cũng 35 tuổi rồi, thật may em nhỏ sinh ra vẫn khỏe mạnh bình thường. Càng lớn nó càng cao, càng bự con hơn chị nó. Hồi đó gia đình mình nghèo lắm, sinh thêm 1 đứa là vô cùng chật vật, vậy mà mẹ vẫn chèo chống nuôi 3 đứa ăn học đàng hoàng. Đó cũng là người phụ nữ mình ngưỡng mộ và thần tượng nhất. Yêu mẹ, yêu cô em bé nhỏ của mình quá. Thế đấy, dù có ông này bà nọ, đi đông đi tây thì gia đình vẫn thân thương nhất, tràn đầy cảm xúc nhất.

Thứ Năm, 5 tháng 3, 2015

Đám cưới

"Đám cưới, không phải là cuộc chạy đua, cũng không phải là dịp để người ta phô trương cho nở mày nở mặt, không phải là lúc để ta kinh doanh lại càng không phải là cơ hội để làm khách mời khiếp sợ!"
Đám cưới là để cô dâu-chú rể thật sự thấy hạnh phúc và thuộc về nhau. Ngày xưa, đám cưới nó hay lắm, tôi cảm nhận được qua những câu chuyện kể của ba mẹ, những người đi trước và tôi ước đám cưới của mình cũng vậy- đơn giản và thật ấm cúng.
Chúng ta đã quá mệt mỏi vì chuyện tiền bạc ở ngoài xã hội. Vậy thì ngày cưới sẽ là ngày để chúng ta trút bỏ hết tất cả chỉ để cười, để khóc vì hạnh phúc thay vì cứ lại nghĩ đến sẽ mời bao nhiêu khách, họ gồm ai, đãi ở nhà hàng nào thì được, ăn món gì, rồi chi phí bao nhiêu... một mớ hỗn độn phải không?
Vậy thì vui sướng ở đâu từ trước khi kết hôn cho đến đêm tân hôn?
Cũng thật dễ hiểu khi người ta sợ phải... CƯỚI và người được mời đi ăn cưới còn lo lắng nhiều hơn.
Vậy thì vui ở đâu?
Chung quy, một đám cưới là để làm hoản hảo cho 1 tình yêu đi đến cái kết đẹp! Thế nên, anh chị em hãy cứ yêu đi và hãy về bên nhau khi thấy đã đủ chín mùi. Đừng bận tâm ngoài kia xã hội nghĩ gì về đám cưới của bạn.
Bạn yêu và chính bạn muốn một hôn nhân hạnh phúc chứ ko phải họ!
Xin đừng biến ngày cưới của mình thành sự kiện để kinh doanh. Hãy xem sự góp mặt đó là quà mừng. Thôi suy nghĩ về những phong thư đi vì ko có những thứ ấy thì bạn vẫn tự có 1đám cưới thật sự mà Biểu tượng cảm xúc smile
P/S: Quan điểm cá nhân thôi. Không chỉ trích ai cả.

Thứ Tư, 4 tháng 3, 2015

Con cái & trách nhiệm làm cha mẹ

Những ông bố bà mẹ khi đã mang cuộc sống của đứa con đến với thế giới này có nghĩa là gánh trên vai trách nhiệm vô cùng to lớn. Khi đã là một người mẹ, không nên tăng ca quá nhiều, khi đã là một người bố, không nên uống quá nhiều rượu, đừng nên hút nhiều thuốc, phải chăm sóc tốt cho bản thân mới có thể yêu thương con hết lòng, tuyệt đối đừng nên vì muốn kiếm nhiều tiền mà hủy hoại sức khỏe của mình, không có sức khỏe thì những danh lợi kia có nghĩa lý gì. Và cũng đừng nghĩ rằng đợi đến khi bố mẹ có nhiều tiền thì sẽ như thế này như thế kia, nào ai biết sau này chuyện gì sẽ xảy ra, có thể sau một giây mọi chuyện đã khác. Bởi vậy nhiều khi nghĩ lấy chồng cũng ngại. Chăm sóc chồng, con cái là cả trách nhiệm nặng nề. Nếu k có thời gian rảnh rỗi, đó sẽ là 1 tội lỗi lớn. Thật kì diệu khi người ta chẳng suy nghĩ gì , cứ kết hôn nên vợ nên chồng rồi sẽ dễ dàng êm xuôi cả. Chẳng có chuyện gì dễ dàng êm xuôi đâu. Cũng đã vượt qua ngàn vạn trắc trở mới được như vậy.
Những ông bố bà mẹ xin đừng vì những chuyện nhỏ nhặt mà dễ dàng ly hôn. Vì đau thương lớn nhất sau sự đổ vỡ đó không ai hết mà chính là thuộc về đứa con. Bạn đã kết hôn hay chưa kết hôn thì hãy nhớ một điều, xin hãy quý trọng “nó”.