Thứ Sáu, 5 tháng 9, 2014

Dám chỉ cho người khác cái sai, cũng thật là chính nhân quân tử

Dám chỉ cho người khác cái sai, cũng thật là chính nhân quân tử

Trong cuộc đời, người ta thường chỉ dạy bạn cái đúng, nhưng người ta ít khi được dạy cái sai, vì nhiều khi sai quá nhiều nên cũng chả biết phải chỉ cái gì, rồi hoặc ừ thì mà là cái sai nó làm cho con người ta bị ảnh hưởng danh tiếng, nên nhiều khi người ta cũng không muốn nói (sĩ diện bản thân thì ai cũng có chút chút :)

Đã rất nhiều lần đi trên đường, tôi nhận những tờ rơi được phát vội khi dừng đèn đỏ, nhưng một điều luôn làm là nhận những tờ rơi ấy, vo tròn lại thành tay nắm, giữ lấy và tìm nơi thích hợp để vứt vào sọt rác. Tôi không bao giờ quan tâm đến những mẩu tin viết trên tờ rơi. Tôi nhận vì đơn giản tôi giúp cho người phát tờ rơi kia vơi đi chút công sức mệt nhọc, họ cũng lao động chân chính chứ không ngửa tay xin ai một đồng cả, tôi trân trọng điều đó ở họ nên không bao giờ từ chối khi bất kì ai đưa tờ rơi cho mình ở cột đèn xanh đỏ. Nhưng làm ơn hãy làm cho trót bạn ạ. Nếu bạn đứng phát mà dưới chân bao nhiêu tờ rơi mình phát la liệt nằm trên mặt đường, hẳn cảm giác của bạn sẽ không thoải mái. Mà đứng ở ngoài đường thì hẳn nhiên là không dễ chịu chút nào, nắng nóng, bụi bặm, khói xe... Nếu nghĩ như vậy bạn sẽ không bao giờ nỡ vứt tờ rơi xuống đường khi nhận từ họ nữa. Thêm vào đó là những cô chú lao công cũng bớt đi công việc dọn dẹp đường phố, họ sẽ có thêm giây phút để được nghỉ ngơi, và môi trường cũng sạch hơn 1 chút nhờ có bạn. Như vậy rõ ràng là bản thân đúng rành rành, nhưng khi thấy người xung quanh vứt xuống, tôi cũng im lặng không nói gì, cũng vì lý do đèn giao thông đã chuyển sang màu xanh, cũng vì họ quá xa lạ... Chợt cười khẩy lắc đầu, à thì người ta thường hay viện lý do này nọ để khỏa lấp sự yếu kém về mặt suy nghĩ. Chẳng qua bản thân ta chưa nghĩ được biện pháp nào triệt để giải quyết vấn đề trên. Vậy là cái đúng im lặng cho cái sai hoành hành. Trăn trở nhưng không suy nghĩ được biện pháp gì thỏa đáng, nên cứ để trong lòng bức bối khó chịu... Vấn đề đấy, rõ ràng từng ngày từng giờ, nhưng không có biện pháp giải quyết...cũng tại đầu óc quá thiển cận nên chỉ nghĩ suy được chừng đó, buồn thay...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét