Đã hơn 1 giờ sáng, công việc thì ngổn ngang, mà cũng k tập trung được, có những vấn đề ngay bên bạn, rất gần với bạn, nhưng bạn chẳng thể nào làm được, cảm giác bất lực, và đau xót khi vấn đề đó lại liên quan đến người thân của bạn.
Giọt nước mắt lăn dài trên má, bất lực, và cả cảm giác đau lòng, đan xen hòa quyện vào nhau. Mạnh mẽ đâu hết rồi, rắn rỏi đâu hết rồi, chỉ còn yếu đuối ở lại, khóc xong thì nghĩ giải pháp, làm như vậy như vậy, cũng k chắc kết quả đạt được như mong đợi hay không, lại dùng cái đầu suy nghĩ, haixx, còn non và xanh quá, thôi lại tiếp tục đọc sách vậy, để có 1 giải pháp ổn thỏa nhất. Ngay lúc này tôi cần sự tinh tế và khéo léo, huhuhu.
Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014
Thứ Tư, 20 tháng 8, 2014
Chi và sự trông chờ
Trước giờ mọi thứ đạt được vẫn là do sự tự nỗ lực cố gắng phấn đấu.
Chi chưa bao giờ có ý định trông chờ vào 1 ai cả.
Bây giờ cũng vẫn như vậy.
Nhưng khi tình huống cấp bách, Chi thật sự rất trông đợi vào những người mà Chi tin tưởng có thể giúp Chi được.
Vậy mà cuối cùng họ chẳng giúp được gì.
Thật là:
Trông người người càng vắng bóng, mịt mù như nhìn chốn bể khơi
Tự ta ta phải dốc lòng, vội vã hơn cứu người chết đuối.
Buồn.
Nhưng thôi, trước giờ mình chưa bao giờ có ý định trông chờ, thì bây giờ vẫn như vậy.
Mim cười và cố gắng tiếp thôi nào, ôi sao nhiều việc đến vậy.
Nghỉ ngơi chút nhỉ.
Không được. Cố lên !
Ừ, cố gắng thôi.
Chỉ có bản thân mình là giúp mình được thôi,
Cố lên tôi ơi.
Chi chưa bao giờ có ý định trông chờ vào 1 ai cả.
Bây giờ cũng vẫn như vậy.
Nhưng khi tình huống cấp bách, Chi thật sự rất trông đợi vào những người mà Chi tin tưởng có thể giúp Chi được.
Vậy mà cuối cùng họ chẳng giúp được gì.
Thật là:
Trông người người càng vắng bóng, mịt mù như nhìn chốn bể khơi
Tự ta ta phải dốc lòng, vội vã hơn cứu người chết đuối.
Buồn.
Nhưng thôi, trước giờ mình chưa bao giờ có ý định trông chờ, thì bây giờ vẫn như vậy.
Mim cười và cố gắng tiếp thôi nào, ôi sao nhiều việc đến vậy.
Nghỉ ngơi chút nhỉ.
Không được. Cố lên !
Ừ, cố gắng thôi.
Chỉ có bản thân mình là giúp mình được thôi,
Cố lên tôi ơi.
Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014
Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy - Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa
Lạc Hoa hữu ý tùy Lưu Thủy, Lưu Thủy vô tình luyến Lạc Hoa
Có những thứ ta chẳng mong đợi thì lại đến. Có những thứ thì với mãi mà vẫn xa tầm tay. Mới hay tình cảm không bao giờ được cho là đủ, thân phận không bao giờ được xem là tròn.
Cố ý trồng hoa, hoa chẳng nở
Vô tình gieo liễu, liễu xanh um
Vô tình gieo liễu, liễu xanh um
Chuyện hôm qua như dòng nước chảy về đâu
Mãi xa ta không sao giữ được
Hôm nay lại có bao chuyện ưu phiền làm rối cả lòng ta
Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh.
Nâng chén tiêu sầu, càng sầu thêm.
(*)
Gió sớm mai thổi đi bốn phương
Xưa nay chỉ thấy người nay cười
Có ai nghe thấy người xưa khóc đâu.
Hai tiếng ái tình thật cay đắng
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...
Muốn hỏi cho rõ hay giả vờ ngây ngô
Chỉ có thể biết nhiều hay ít khó có thể biết cho đủ
Giống như đôi uyên ương bươm bướm trong những năm tháng khó khăn này
Ai có thể thoát được nỗi sầu nhân thế
Trong thế giới phù hoa đó
Sống ở trên đời đã là chuyện điên rồ
Sao còn muốn lên tận trời xanh?
Chi bằng ngủ yên trong sự dịu êm...
------------------
(Khí ngã khứ - Lý Bạch)
Và rốt cuộc là:
Và rốt cuộc là:
Nhạn vút qua không
Bóng chìm nước lạnh
Để dấu: nhạn không có ý
Giữ bóng: nước cũng vô tâm
Nhạn bay qua trời, ta cho đó là THỰC.
Ảnh nhạn bay dưới nước, ta cho đó là ẢO ẢNH.
Nhưng nhạn bay rồi, không còn dấu tích, chỉ còn khoảng trời KHÔNG. Đó là Ý.
Ảnh cũng thế, khi ảnh qua rồi không còn dấu tích, chỉ còn khoảng trời KHÔNG. Đó là TÂM.
Mọi điều ta cho là THỰC hay ẢO ẢNH đều chỉ là ảnh hình trong khoảnh khắc.
Chỉ có khoảng KHÔNG là tồn tại vĩnh viễn.
KHÔNG đó chính là TÂM Ý.
TÂM ta thanh tịnh như trời KHÔNG. Tất cả những gì đi qua tâm, dù ta cho là thực hay là ảo ảnh, cũng chỉ là phù du trong khoảnh khắc, như mây bay ngang trời. Mây đến mây đi. Trời KHÔNG luôn thanh tịnh.
Đau đớn, buồn rầu, tủi hổ, hờn giận, mừng vui, thất vọng, tuyệt vọng, công hầu khanh tướng–tất cả chỉ là những đám mây qua trời, trong khoảnh khắc. Bản chất của TÂM ta là không, là rỗng lặng.
Ảnh nhạn bay dưới nước, ta cho đó là ẢO ẢNH.
Nhưng nhạn bay rồi, không còn dấu tích, chỉ còn khoảng trời KHÔNG. Đó là Ý.
Ảnh cũng thế, khi ảnh qua rồi không còn dấu tích, chỉ còn khoảng trời KHÔNG. Đó là TÂM.
Mọi điều ta cho là THỰC hay ẢO ẢNH đều chỉ là ảnh hình trong khoảnh khắc.
Chỉ có khoảng KHÔNG là tồn tại vĩnh viễn.
KHÔNG đó chính là TÂM Ý.
TÂM ta thanh tịnh như trời KHÔNG. Tất cả những gì đi qua tâm, dù ta cho là thực hay là ảo ảnh, cũng chỉ là phù du trong khoảnh khắc, như mây bay ngang trời. Mây đến mây đi. Trời KHÔNG luôn thanh tịnh.
Đau đớn, buồn rầu, tủi hổ, hờn giận, mừng vui, thất vọng, tuyệt vọng, công hầu khanh tướng–tất cả chỉ là những đám mây qua trời, trong khoảnh khắc. Bản chất của TÂM ta là không, là rỗng lặng.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)