Thứ Hai, 14 tháng 10, 2013

SỰ THẬT VỀ DOANH NHÂN !!!


Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt!
 
Anh nâng cốc giữa mùa thu Hà Nội
Lời trâm ngâm như gió thoảng qua chiều:
“Đời doanh nhân mồ hôi hòa nước mắt
Đã bao giờ đong để biết bao nhiêu…”

Tôi đâu biết sáng nay anh dậy sớm
Chỉ kịp dằn lòng một gói mì tôm
Rồi vội vã lao ra đầu phố
Gọi cho mình một cuốc xe ôm.

Tôi đâu biết anh vừa đem nữ trang ngày cưới
Cùng với chiếc xe của con gán cho hiệu cầm đồ
Ghim tủi nhục, anh lao vào bàn tiệc
Cùng với bạn bè cao giọng zô.. zô!

Tôi đâu biết có chiều ba mươi tết
Anh cắm xe và cắm cả ngôi nhà
Trả hết thưởng lương cho người lao động
Anh vẫn không quên tặng họ mấy phần quà

Tôi đâu biết trong năm chỉ có ba ngày tết
Anh được thảnh thơi thoát khỏi nợ nần
Mồng bốn tết lại lao đầu vào việc
Lại dập dìu chủ nợ đứng ngoài sân…

Tôi đâu biết anh chỉ thầm mong ước
Có một ngày không điện thoại, email
Một mình đến một nơi xa lạ
Nằm quay lơ, ngủ một giấc dài…

Tôi đâu biết đời doanh nhân cơ cực
Chỉ thấy nhà cao, hàng hiệu, xe sang
Và mỗi bận thiên tai, bão lũ
Lại thấy các anh hô: Xin được sẵn sàng!

Nhưng tôi biết doanh nhân như người lính
Đã lên yên là chỉ tiến, không lùi
Bởi đằng sau các anh không chỉ là tiền bạc
Mà còn có biết bao số phận những con người.

Tôi còn biết nếu anh nhụt chí
Là nhân viên tháng đó không lương
Có người bệnh già không có thuốc
Có em thơ dang dở chuyện đến trường…

Và tôi biết giữa chiều thu Hà Nội
Anh nâng cốc bia, đôi mắt mơ màng
Tôi biết có bao điều anh đang nghĩ
Bởi đời doanh nhân không có phút thư nhàn.

Thứ Sáu, 4 tháng 10, 2013

DÀNH CHO NHỮNG AI ĐANG MẤT NIỀM TIN CUỘC SỐNG !

NIỀM TIN VÀO CUỘC SỐNG

Câu chuyện kể về một người Mỹ 82 tuổi, cuộc đời gặp nhiều sóng gió. - Ông Đã Từng là một nhà tỷ phú rất giàu khi đi lên từ hai bàn tay trắng, sau đó vì một lý do ông bị phá sản.
Không nản chí ông lại tiếp tục gây dựng cơ nghiệp rồi lại trắng tay.
Lần thứ 3 khi ông trở thành một người giàu có thì sự nghiệp của ông lại bị đe dọa lung lay bởi chính những người con của mình.
Mệt mỏi với cuộc sống như vậy ông quyết định nghỉ ngơi 1 thời gian để đi du lịch cho thoải mái.
Có một ngày ông đến một bãi biển thì gặp một chàng trai trẻ cũng đang đi lang thang như mình........ Họ bắt chuyện với nhau và qua câu chuyện ông biết được chàng trai này cũng là một người rất thành công nhưng rồi vì tuổi trẻ còn thiếu kinh nghiệm nên doanh nghiệp của anh đã bị phá sản.

- Ông thấy đấy, cháu cũng từng là một người thành đạt nhưng bây giờ thì cháu chẳng có gì cả!

Nghe chàng trai nói trong chán nản. Ông bèn nói với chàng trai rằng:

- Ta cũng đã từng như cháu. Vậy bây giờ ta ra một bảng cân đối có hai cột, một cột là " CÓ " và một cột là " KHÔNG ".

Cháu hãy điền vào đó những gì cháu tự cho là cháu - Có -và những gì cháu nghĩ rằng cháu - Không Có.

Chàng trai, dĩ nhiên trong tâm trạng chán nản chỉ điền vào cột KHÔNG: - Không bằng đại học, Không tiền, Không bạn bè....rồi đưa cho ông. Ông nhìn vào bảng cân đối và lắc đầu:

- Nếu thế này thì điều có duy nhất chỉ là THẤT BẠI. Ta hỏi cháu nhé, cháu có sức khỏe không?

- Có ạ!

Chàng trai đáp.

- Cháu có biết tiếng Anh không?

Ông lại hỏi.

- Cháu là người Mỹ, dĩ nhiên là biết.

- Vậy cháu có ước mơ làm giàu không?

-Có chứ, cháu đã từng là một người giàu mà!

- Vậy thì cháu hãy nghe đây :

1/ Bài học Đầu Tiên mà ta muốn dạy cháu là :

Hãy Biết Tự Đánh Giá Mình Có Những Gì.

Tiền bạc, nhà cửa, doanh nghiệp...là những thứ cháu có thể làm ra.
Cháu có nhiều lợi thế mà cháu không biết đấy, Này Nhé:

* Cháu có sức khỏe với một cơ thể lành lặn, đó là một ưu thế.
Cháu có biết là biết bao người tàn tật trên thế giới này chỉ mong có được sức khỏe như cháu hay không?
* Thứ hai, cháu biết tiếng Anh mà cháu lại không hiểu rằng trên thế giới có bao nhiêu người không biết tiếng Anh không?
* Thứ ba, cháu có ước mơ làm giàu, chính ước mơ đó sẽ khiến cháu có động lực để làm lại từ đầu.

Ngừng một lúc ông già lại tiếp tục:

- Bây giờ cháu có tin là một thanh niên 25 như cháu chạy thua một ông già 82 như ta không?

- Làm sao có chuyện đó được chứ ông? Cháu không nghĩ là cháu sẽ thua đâu.

- Thế mà có đấy, nếu cháu chịu chơi theo luật của ta.

- Được thôi, cháu sẽ thử xem luật của ông như thế nào.

Ông già chỉ mỉm cười rồi nói:

- Cháu có nhìn thấy tảng đá trước mặt không? - Bây giờ ta với cháu sẽ thi xem ai tới đó trước nhưng cháu sẽ phải bịt mắt và chạy giật lùi.

- Thế làm sao cháu thắng được?

- Vậy là một ông già 82 như ta cũng có thể thắng một cậu trai trẻ như cháu nếu cháu chơi theo luật của ta?

2/ Đó là Bài học thứ Hai muốn dạy cháu.

Nếu cháu Không Có Con Đường Riêng Của Mình - Mà Chỉ Chơi Theo Luật Của Kẻ Khác thì Khả Năng Thất Bại của Cháu Sẽ Rất Lớn Cho Dù Đối thủ Yếu hơn cháu rất nhiều - cháu có hiểu ý ta không?

Như vậy bài học ở đây là :

+/ Phải Biết Lạc Quan và Biết Phát Huy Những Thế Mạnh Vốn Có Của Mình.

Nhiều người trong chúng ta hay phàn nàn rằng "Tôi không có tiền, không có nhà riêng. không có xe"....mà không biết nhìn thấy và tận dụng những thế mạnh của họ.

+/ Hãy Biết Chủ Động Tìm Ra Con Đường Riêng Cho Mình.

Không phải cứ bắt chước y hệt những gì người khác làm là mình cũng sẽ thành công như họ.

*** "Chơi Theo Luật" của Kẻ Khác là Bạn Đang Để Người Khác Điều Khiển Mình!

sưu tầm

Thứ Năm, 3 tháng 10, 2013

NGHỆ THUẬT BÁN HÀNG TỪ BÀI HỌC CỦA ÔNG CHỦ SANYO !!!


 NGHỆ THUẬT BÁN HÀNG :)

Chả là cái nghề nghiệp của mình nó liên quan, đọc thấy hay hay nên post bài này lên phát. Tuy nhiên thấy cái này có vẻ dễ thực hiện với những mặt hàng bình thường, còn những mặt hàng kỹ thuật thì e rằng hơi khó nhằn (các bạn đọc bài phía dưới và tự suy ngẫm nhá), với tầm kiến thức của mình chưa đủ để làm khách hàng nảy sinh nhu cầu khi chưa có nhu cầu, đó là nghệ thuật của người bán hàng. Mình bây giờ giống hệt ông chủ hiệu ấy, khách hàng có nhu cầu thì bán sản phẩm cho họ, nhưng rồi chả biết hỏi han lại để thu thập thông tin, tìm kiếm tiếp những cơ hội bán hàng tiếp theo. Hi, rút kinh nghiệm dần dần và tích lũy thêm chứ biết sao giờ :)

BÀI HỌC CỦA ÔNG CHỦ SANYO......!!!
Ở cửa hàng luôn có khách đến, có thể họ mua hàng, có thể không mua. Người bán hàng giỏi là người khiến khách hàng dù chưa có ý định mua gì cũng phải móc hầu bao. Hơn thế còn có thể tìm hiểu được nhu cầu, tình hình giá cả nếu chịu khó trò chuyện với khách.

Câu chuyện dưới đây của lshoko, giám đốc Công ty điện tử SANYO (Nhật Bản) là một ví dụ điển hình.
Một lần Ishoko đến một cửa hàng bán lẻ của công ty ở gần nhà trò chuyện xã giao với chủ hiệu cũng là để tìm hiểu chuyện buôn bán.

Đang trò chuyện thì có một chú bé nhà gần đó đến mua một chiếc bóng đèn. Chủ hiệu lấy ra một chiếc bóng đèn, đưa vào máng thử, bóng đèn sáng, nhận tiền và đưa hàng cho chú bé rồi quay sang với lshoko than vãn chuyện buôn bán khó khăn.
Ishoko hỏi chủ quán:

- Chú bé vừa rồi con ai?
- Tôi không rõ nó là con nhà ai. Nhưng chắc là ở gần đây thôi.
- Tôi cũng nghĩ là ông trả lời như vậy. Tại sao ông không hỏi nó cần mua gì nữa không và giới thiệu hàng của mình.
- Ôi dào, tôi chẳng bán bóng điện đó thôi, nó cần gì thì đã hỏi.
Ishoko lắc đầu. Chủ quán thấy vậy hỏi: – Ông có điều gì xin chỉ giáo. Tôi cũng không biết phải làm gì nữa.

Chỉ chờ có vậy Ishoko đáp:
- Chỉ giáo e tôi thất lễ. Nhưng nếu tôi ở địa vị của ông, tôi sẽ bảo: “Cháu bé trông ngoan quá, nhà gần đây phải không? cháu học lớp mấy rồi mà trông lớn quá”. Chắc chắn cậu bé ấy sẽ trả lời. Tôi sẽ hỏi tiếp về gia cảnh. Sau này nếu có gặp người nhà cậu bé hoặc đến nhà họ chào hàng ta có thể tự giới thiệu: “Tôi là người ở cửa hàng điện khí gần nhà, hôm rồi bán bóng điện cho con trai ông bà. Không biết bóng đèn ấy dùng tốt không?. Nếu câu chuyện cởi mở có thể đưa đẩy thêm: “Nghe nói ông bà còn cô lớn xinh xắn nết na lắm. Khi nào cháu lấy chồng ông bà nhớ đến chỗ tôi mua máy giặt, tủ lạnh nhé…”

Ông chủ hiệu nghe lshoko cứ há miệng ngạc nhiên: Hay quá, hay quá thế nào tôi cũng vận dụng thử cách ông dạy.
Ishoko tiếp tục: Ngày nay không gia đình nào ở Nhật không có ti vi màu, nhưng những thế hệ máy ra sau tiết kiệm điện hơn, độ phân giải cao hơn, ta có thể nói với chủ nhà: “Gia đình ta xài ti vi màu phải không, ăng ten ti vi nhà mình dựng sớm nhất khu này đấy. “Sớm nhất” hay không chỉ là thứ yếu nhưng người nghe sẽ thích thú hơn.”Ông bà thử xem ti vi này đi, thế hệ mới đấy. Cái ti vi nhà mình dùng mua trước đây xài tới 300kw/h còn cái loại này chỉ 100kw/h mà độ nét cao hơn đấy”. Nếu đối phương có vẻ thích thú thì mời luôn: “Để tôi mang một chiếc mới đến ông bà dùng thử, trả tiền sau cũng được, chỗ hàng xóm với nhau ấy mà …”

Ishoko nói với ông chủ hiệu: “Chỉ cần mình quan tâm đến khách hàng, đến công việc của mình là có thể nghĩ ra khối cách để khách mua hàng dù trước đó họ chưa định mua”. Khách vào đây có người đã có sẵn ý định mua hàng, có người còn chưa định. Nếu họ chưa mua thì ta có thể hỏi: “phải chăng cửa hàng còn thiếu sản phẩm khách mua? Hay tại giá cả chưa phù hợp. . .” Ít nhất cũng nắm được tình hình nhu cầu và thị trường. Nếu khách nói hàng họ cần mà ta chưa có thì hẹn họ hôm sau để báo công ty chuyển hàng về, nếu giá cả chưa phù hợp thì cũng báo để phòng kinh doanh xem xét . . .

Ông chủ hiệu nghe xong như bừng tỉnh: đúng là hay thiệt. Thực hiện như ông dạy nếu không bán được hàng cũng nắm thêm nhu cầu để mở rộng mặt hàng kinh doanh.

Bài học của Ishoko được nhiều cửa hàng ở Nhật vận dụng.
Các nhân viên đua nhau quan tâm hỏi han tranh thủ sự đồng thuận và tình cảm của khách.
Nhờ vậy họ luôn mở rộng kinh doanh và bán được hàng.

_ST_